sex

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Canh Măng Vòi Món Ăn Lạ Mà Ai Ăn Rồi Sẽ Nhớ Mãi

Có lẽ không ít người cảm thấy lạ lẫm khi nghe đến hai chữ “măng vòi”. Nhưng với những người dân quê tôi, đó là một món ăn độc đáo, mang đậm truyền thống quê hương. Riêng tôi, cho đến bây giờ, mỗi khi nghe mẹ nhắc đến chuyện lấy măng vòi về muối, lại cảm thấy trào lên một cảm giác thân thương đến lạ.

Ảnh: Internet

Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, thường theo mẹ men theo những bờ tre để lấy măng vòi. Buổi trưa, mẹ chưa bao giờ được chợp mắt, trừ những lúc ốm đau không cất nổi mình dậy khỏi giường. Mẹ thường cầm một con rựa nhỏ và một cái rổ tre để bỏ măng vào. Những vòi măng tre được chọn để lấy thường to nhất cũng chỉ bằng ngón chân cái, dài hơn hai gang tay là được. Tre trong bụi thì nhiều, không lấy bớt vòi chúng cũng phát triển thành những nhành gai mà thôi. Lấy măng vòi cũng cần sự khéo léo và kỹ lưỡng. Phải chọn những vòi măng còn non, vừa ăn. Vòi nào già quá thì về cũng chỉ lấy được 1 khúc ở ngọn, còn lại bỏ. Như vậy phí mà mất công nữa. Quanh quẩn lối bờ tre cỡ hơn nửa tiếng là mẹ đã có được một rổ măng vòi đầy.

Măng vòi đem về trước tiên bóc vỏ, sau đó xắt nhỏ những phần mềm ra. Phần cứng thì bỏ đi. Thiệt tình thì bóc vỏ cho xong những ngọn măng nho nhỏ chỉ tầm to bằng ngón tay cái, ngón tay trỏ cũng là cả 1 vấn đề. Cần có một sự kiên trì, khéo léo và thật tỉ mỉ nữa. Xong đâu đấy, mẹ bỏ vào chiếc hũ sành trong chái bếp. Ở nhà quê thì nhà nào ít thì để sẵn 1 cái hũ sành, nhà nào nhiều thì 2 – 3 cái. Khi có măng, có tàu môn, dưa hay cải thì bỏ vào muối để dành mà ăn. Rồi thêm một ít muối và nước vào hũ nữa rồi đậy lại thật kín. Thường thì phải dồn vài bữa hái về mới bỏ lưng lưng được một hũ măng. Vậy là món ăn để dành đã xong công đoạn đầu tiên.

Khoảng một tuần hay mười ngày sau, khi ba đi làm đồng về, bắt được vài con cá tràu hoặc tát mương được bát cá ngạnh, mẹ bảo nấu canh chua với măng vòi là hết ý. Cá làm thật sạch, cắt lát, bỏ vào nồi trước. Hũ măng vòi được lấy ra, tùy ý nấu nhiều hay ít mà lấy hết hay để lại một nửa. Sau khi đảo qua nước lạnh vài lần cho sạch và bớt vị chua đi, măng vòi được bỏ vào cùng nồi cá. Thêm trái khế xắt mỏng cùng mấy loại rau gia vị trong vườn nữa là đã có một nồi canh chua tuyệt vời. Măng vòi muối vừa mặn, vừa chua, vừa đắng lại thêm một chút ngọt ngọt nữa. Hòa với vị của cá ngạnh hoặc cá tràu thì ăn một lần là nhớ mãi. Càng ăn nóng thì nồi canh sẽ càng ngon hơn.

Bây giờ, đã có nhiều loại măng ngon hơn được bày bán ngoài chợ. Không mất công kiếm tìm, vất vả mà vẫn thưởng thức được măng ngon ngọt. Còn muốn tìm vòi măng ở lối rào như ngày trước cũng không phải dễ. Đi hết làng trên xóm dưới, chỉ còn vài bụi tre đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn thèm nồi canh chua măng vòi của mẹ, vẫn háo hức chờ những buổi trưa cùng mẹ đi hái măng vòi. Và vẫn nhớ mãi những lúc ngồi nhìn mẹ lột từng vỏ măng vòi trong khi mồ hôi còn nhỏ từng giọt trên thềm đất. Có lẽ đó là hồn quê, là nỗi nhọc nhằn của mẹ đã quyện vào nhau để chắt lọc thành một món ăn không phải nơi nào cũng có.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- truyen 18+